13. tháng 2 2025
Thế giới này có bốn loại người, cùng tạo nên một chuỗi sinh học tuần hoàn. "Biên kịch" khai thác bản chất con người trong cuộc sống thực tế, phân tích chúng thành những lý thuyết phương pháp; tiếc thay, lý thuyết này chỉ có "diễn viên" mới hiểu được. Họ biết cách áp dụng linh hoạt các kịch bản vào thế giới của mình, biến nó thành một buổi trình diễn mang dấu ấn cá nhân. Kết quả cuối cùng của buổi trình diễn này lại do "khán giả" quyết định. Họ rút ra những kết luận từ buổi biểu diễn, và những kết luận đó lại quay về điểm xuất phát – một khái niệm mơ hồ dường như đã được hiểu rõ nhưng thực sự chỉ có "diễn viên" mới làm được.
Những "khán giả", sau khi xem xong buổi trình diễn, cũng muốn thử bắt chước và trải nghiệm bản chất con người. Tuy nhiên, khi đối mặt với bản chất con người, họ thường tạo ra những tình tiết kịch tính hơn cả kịch bản gốc – đây chính là "kịch hành vi". Những vở kịch đầy rẫy drama này giống như một cuộc thí nghiệm về bản chất con người, trở thành nguồn cảm hứng cho các "biên kịch".
Chẳng hạn như vài ngày trước, mọi người đều hiểu câu "gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma", nhưng không phải ai cũng có thể nắm bắt được cốt lõi của nó. Điều gì là người, điều gì là ma, vốn dĩ không có định nghĩa rõ ràng. "Biên kịch" cần phải phân tích khái niệm "người" và "ma". Họ quan sát giao tiếp của một quý bà giàu có, biến nó thành kịch bản, rồi trao cho "diễn viên". "Diễn viên" không chỉ biết cách diễn vai quý bà mà còn hiểu cách tồn tại trong vòng xã giao của quý bà – đây chính là "gặp ma nói tiếng ma". Tất nhiên, quý bà chính là "khán giả". Họ có hiểu được nghi thức xã giao, sự bộc lộ cảm xúc hay những cái ôm giả tạo trong xã hội thượng lưu không? Họ hiểu rõ, nhưng buộc phải tự kiềm chế vì họ cần lấy từ đó giá trị cảm xúc mà họ đang thiếu (chẳng hạn như giải tỏa nỗi đau bị gia đình bỏ qua). Vì vậy, "khán giả" quyết định hướng đi của kịch bản. Trong những tình tiết này, chắc chắn có những yếu tố giả dối không dễ nhận thấy, và việc phân tích sự thật từ những yếu tố giả dối này chính là công việc của "biên kịch".
Ví dụ: "Một người đang diễn thuyết nhưng mắt không nhìn thấy bất kỳ ai" là một tiêu chuẩn của kịch bản. Chỉ có "diễn viên" mới có thể hiểu được câu này và áp dụng nó như một phương pháp luận để định nghĩa và diễn vai đối nghịch. "Khán giả" muốn hiểu được kết luận này phải thông qua màn trình diễn của "diễn viên". Họ coi đây là một "vai diễn", nhưng không thể áp dụng linh hoạt. "Diễn viên" có thể hiểu rằng "cách ánh mắt nhìn thẳng, ngước lên hoặc cúi xuống biểu thị ba trạng thái cảm xúc cơ bản".
Tức là, trong quy trình vận hành của bốn loại người này, không có vai nào có thể thay thế vai trò của vai trước đó. "Khán giả" không thể trực tiếp hiểu được kịch bản của "biên kịch", bởi nó quá mờ ám, phức tạp và đè nặng cảm xúc. Ngay cả khi hiểu được, họ cũng không thể áp dụng linh hoạt. Điều này đòi hỏi khả năng sáng tạo và diễn xuất của "diễn viên" để biến kịch bản thành một nhân vật sống động, đồng thời thêm vào sự hiểu biết riêng về nhân vật và bản chất con người. "Diễn viên" và "kịch hành vi" có vẻ tương đồng, nhưng "diễn viên" khi chưa phân tích kỹ những tình tiết phức tạp ngoài đời thực thì họ chỉ diễn đúng kịch bản hiện tại mà không hiểu hết mạch lạc bản chất con người. "Kịch hành vi" cũng không thể sao chép "diễn viên", nếu không họ sẽ bị coi là kẻ điên vì thiếu sự thừa nhận của "khán giả".
Trong một buổi giao tiếp xã hội, càng nhiều mẫu quan sát thì càng dễ phân biệt nhóm người khác nhau.
"Diễn viên" khó có thể bắt chước họ, bởi vì "kịch hành vi" là sự chân thực. Sự phóng đại và kịch tính của họ đến từ trải nghiệm cuộc sống. Khi hai người đứng bên lề buổi tiệc bắt đầu thì thầm, họ rất có thể là "biên kịch" và "diễn viên" đang phân tích nhân vật trung tâm xã hội đầy kịch tính.
Khi một chủ đề trở nên khó hiểu, "biên kịch" có thể chuyển sang vai trò "diễn viên", vì họ yêu thích những chủ đề trừu tượng và bắt đầu diễn tả hiểu biết của mình về triết học. "Diễn viên" ban đầu chuyển sang vai "khán giả", lắng nghe để hiểu cách "biên kịch" phân tích khái niệm trừu tượng. "Khán giả" nhận ra mình không còn là trung tâm, một số "khán giả" có thể tách ra thành nhóm nhỏ, hoặc chuyển sang "kịch hành vi" để thu hút sự chú ý. Thú vị là, những "kịch hành vi" trước đó, nhờ trải nghiệm phong phú của mình, có thể nhanh chóng hiểu được bản chất và đưa ra lời giải thích dựa trên kinh nghiệm cuộc sống.
Bạn sẽ nhận thấy rằng tất cả các vai trò có thể chuyển đổi xuống cấp dưới, nhưng bị giới hạn bởi nhận thức. Và còn một giới hạn lớn hơn nữa: sự ngu dốt không tránh khỏi của đám đông. Cố gắng giảng giải mối quan hệ giữa con người và vũ trụ liên quan đến bí mật của hôn nhân cho một nhóm phụ nữ lớn tuổi, họ có thể không lắng nghe vì họ chỉ muốn biết cách khiến chồng yêu lại mình.
Ai hiểu rõ hơn về sự xấu xa của con người? Là những người có bản chất thuần khiết Vuabet88 Win Tại Game Bài Đổi Thưởng Sinh Tử hay những kẻ cũng xấu xa?
Những người nghĩ rằng phim khiêu dâm sẽ làm họ tệ đi chính là những người than phiền về mức độ che đậy nặng nề. "Biên kịch" đương nhiên biết rằng hầu hết phim khiêu dâm không có sự thâm nhập thật sự dưới lớp pixel hóa. "Diễn viên" hiểu rằng những biểu cảm trên gương mặt của diễn viên là có quy trình cố định. Nhưng nhóm "khán giả" lại là những người không chấp nhận sự thật này nhất.
Ngược lại, những người càng nghĩ mình thuần khiết lại càng tạo ra nhiều rắc rối, bởi họ không hiểu bản chất xấu xa của con người. Gần đây, các công nhân ở Foxconn Hà Nam đã diễu hành về nhà bộ đường cao tốc. Nhiều người tốt bụng mang nước uống và bánh mì để hỗ trợ những người "trốn thoát". Tuy nhiên, nhiều cư dân địa phương lái xe ba bánh đến lấy đi những đồ cứu trợ không thuộc về họ. Đây có phải là sự xấu xa của con người không? Không hẳn. Tôi cho rằng đây là sự thuần khiết, vì họ thuần khiết đến mức không hiểu rõ ranh giới thiện và ác. Họ không nghĩ hành động của mình là sai, chỉ đơn giản là "không lấy là uổng". Khi có người trách cứ họ, họ thậm chí không hiểu ý nghĩa của "sự xấu hổ". Tôi đã dự đoán rằng cách hiệu quả nhất để xử phạt họ không phải là giáo dục họ về đạo đức, mà là dùng thí nghiệm đạo đức kiểu lồng khỉ để họ hiểu hậu quả của hành động mình – chẳng hạn như đánh dấu họ là "liên lạc gần gũi" và tiến hành cách ly. Phương pháp này mặc dù không nhân đạo nhưng lại rất hữu ích và có tính răn đe cao.
Bản chất con người càng thuần khiết (hoặc giả tạo), càng dễ dẫn đến "kịch hành vi", vì hành động của họ nằm ngoài nhận thức cơ bản về bản chất con người. Còn ở cuối vực thẳm, lại là một người nhìn vào vực thẳm khác – bản chất con người càng xấu xa, càng dễ trở thành "biên kịch", vì họ cần phân tích bản chất con người để kiềm chế phần xấu xa trong mình, tránh để nó bộc phát. "Diễn viên" cũng vậy, càng hiểu sâu sắc về bản chất xấu xa của con người, càng có thể diễn tả những câu chuyện được thúc đẩy bởi bản chất con người, họ giỏi khai thác sự tối tăm của con người nhưng nhìn lâu vào vực thẳm cũng bị vực thẳm nhìn lại. Còn lại là những người cảm thấy "thư giãn" hoặc "ngạc nhiên" khi xem những câu chuyện về bản chất con người.
Tỷ lệ này tuân theo đường cong chuẩn, "biên kịch" và "diễn viên" không thể chiếm tỷ lệ quá cao, vì phần lớn mọi người khi biết phía trước có vực thẳm luôn cố tránh xa.
Hôm qua có một độc giả hỏi tôi: Liệu trở thành diễn viên hay biên kịch có phải là sự lựa chọn chủ động không?
Để trả lời câu hỏi này, hãy trả lời một câu hỏi trừu tượng hơn: Bạn có sẵn sàng nhìn vào vực thẳm của bản chất con người không?
Vực thẳm của bản chất con người nằm ở đâu? Đây không phải là một câu hỏi có đáp án cụ thể. Mỗi người nhìn thấy cảnh tượng trong vực thẳm đều giống nhau về màu đen, nhưng hình dáng bên trong lại đa dạng vô cùng. Chẳng hạn, từ nhỏ tôi đã dễ dàng nhận diện cảm xúc của người khác, vì vậy vực thẳm tôi nhìn thấy giống như một tập hợp các màu sắc bẩn thỉu, và dù cố gắng sử dụng màu trắng để sửa chữa, cũng không thể khắc phục. Còn vợ tôi là một nhà chiêm tinh, vực thẳm cô ấy nhìn thấy sẽ thú vị hơn tôi, vì mỗi kết quả thực tế đều có thể được phân tích từ những nguyên nhân nhỏ nhất.
Vì vậy, trở thành "biên kịch" hay "diễn viên" về mặt nào đó thực sự là một sự lựa chọn, vì nó đòi hỏi con người phải lựa chọn liệu có ban ca nang tien nên nhìn vào vực thẳm của bản chất con người hay không. Bạn càng nhìn thấy nhiều sự xấu xa, bạn càng hiểu rõ những gì còn sót lại của sự tử tế trong bản chất con người. Nhưng cũng có người vì hiểu được lợi ích của sự xấu xa mà rơi vào vực thẳm.
Trước đây có một cuốn sách tên là "Hậu Hắc Học", nội dung thực chất chỉ là "gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma". Người thực sự hiểu được cuốn sách này là những kẻ đã từng bước vào vực thẳm và bị nhuộm đen – họ không học cách sử dụng Hậu Hắc Học, mà học cách khai thác những kẻ muốn sử dụng Hậu Hắc Học để lợi dụng người khác.
Dù trở thành vai trò khác nhau là một "lựa chọn", nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, vì vực thẳm của bản chất con người vẫn luôn tồn tại đó. Dù bạn có nhìn vào hay không, nó cũng sẽ không biến mất khỏi trái tim bạn.
// Mọi người đều có hai mặt // // Nụ cười giấu sau là ác quỷ // // Tình yêu trong chớp mắt có thể trở thành hận thù // // Sự hận thù tích tụ khiến máu chảy thành sông trên thế gian này // // Trước mắt là bóng tối // // Quay lại cũng là bóng tối // // Nhưng bóng tối này, không ai nhận ra // —— Cửa Hàng Oán Nguyện